Innocent Love of Mine.

Standard

Prologue

11707563_715598721903257_5626616842807377090_n

Tôi là ai, tôi làm gì trong thế giới rộng lớn này? Tôi đã cố gắng tìm kiếm, khẳng định gần hai mươi năm nay. Vì một lý do đơn giản, chẳng ai muốn sống một đời ngập tràn hoài nghi cả…

Cuộc đời mỗi người thực sự là một vòng quay. Vòng quay của thời gian, của số phận, của những chuyến phiêu lưu, của sự cô đơn và những nỗi đau…

Nỗi đau… tôi cảm nhận được nó từng phút từng giây. Từ thế giới bên trong và thế giới bên ngoài. Từ khi chỉ là một đứa trẻ… Tôi nhìn thấy nỗi đau của mẹ. Tôi nghe thấy nỗi đau của cha. Nỗi đau của bà, của ông và của cả cô em gái nhỏ. Của từng thành viên trong gia đình, của những người bạn, những người trên đường. Những người tôi từng gặp và cả chưa gặp hay thậm chí không thể gặp. Ngay từ khi sinh ra, con người ta đã đơn độc với nỗi đau của chính mình.

Cả đời tìm kiếm, cả đời khẳng định, đến cuối cùng cũng chỉ là một kiếp hư vô trong sự mênh mông bao la đến vô cùng của không gian và thời gian. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi mục đích thực sự của cuộc sống là gì. Không phải tôi không trân trọng sự sống mà cuộc đời ban tặng, ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã chiến đấu từng phút từng giây cho sự tồn tại này. Và mỗi ngày tôi lại quay vòng vòng, trong cái vòng quay đau khổ của tất cả những linh hồn cô độc đang cùng chung sống trên thế gian này…

1. The Rain and the Tears.

11665616_715603758569420_6969826946551685929_n

Raindrops falling from heaven
Could never wash away my misery… ♫

Một chiều mây bay và gió khẽ luồn qua từng lọn tóc,
Ngước mắt nhìn trời, mây tan mây hợp,
Cúi đầu nhìn nước, nước chảy mây trôi.

Trong nắng và trong gió phảng phất hơi lạnh xa xăm. Hoàng hôn rơi xuống cỏ, ngàn năm mải miết. Suối đổ về sông, sông trôi về biển, cánh hoa lênh đênh chìm vào muôn vàn lớp sóng. Ánh mặt trời đỏ rực, những giai điệu ngân vang như có như không. Trăng nhạt nhòa thầm lặng, những hình ảnh ẩn hiện như không như có. Đặt mình xuống lớp cỏ mềm, mơ giấc mơ dài. Giấc mộng ngàn năm, mở mắt vẫn chỉ là màn đêm huyền bí. Đêm vắng sao thưa, gió bay mây bay hoa cũng bay. Trời rộng ngày dài, hoa trôi nước trôi thời gian cũng trôi.

Nhắm mắt và mơ, gió ngàn năm vẫn thế.
Nhắm mắt và tưởng, người vẫn ở đâu đây.
Hoa rơi xuống cỏ, giật mình tỉnh giấc,
Muốn khóc lại chợt cười.
Nụ cười thoáng lạnh, nước mắt khô hanh,
Chỉ còn trời xanh nhỏ lệ.
Trời đổ mưa rồi sao?
Cơn mưa mùa hạ, nước mưa hòa vào nước mắt,
Từ từ thấm vào tâm can người ta, đắng ngắt.

I’ve got my pride and I know how to hide all my sorrow and pain.
I’ll do my crying in the rain… ♪

2. The Moon and the Loneliness.

10374898_715613885235074_9005467307458115653_n

Reflection

Trăng trên nền trời đêm đầy sao mượt như một dải lụa. Trăng trong đáy nước miên man tĩnh lặng khắp trần thế. Ánh trăng vàng u uẩn lạnh lẽo lại đáng thương đến tội nghiệp. Tôi muốn chạm vào trăng, chạm vào điều không thể. Những ngón tay khẽ động vào làn nước mát rượi, tôi chạm được vào trăng rồi đấy thôi! Bóng trăng tan ra, nhạt nhòa hòa vào làn nước dập dềnh. Âm thanh khẽ khàng của nước, tiếng trăng vỡ đấy ư? Trăng ở đâu là thật, trên trời cao vời vợi kia, nơi tôi không thể chạm tới, hay trong bóng nước này, cảm nhận nơi đầu ngón tay trong khoảng khắc? Trăng cũng chỉ là ảo ảnh, phải không? Đâu cũng vậy, như thể đang chạy trốn. Rong ruổi trên trời cao nơi không ai có thể chạm vào. Lặng lẽ trên mặt nước khi người ta đưa tay ra là tan biến. Trăng ở đâu cũng cô độc thế sao? Có câu chuyện kể rằng, trăng đã từng ở dưới mặt đất. Là con gái của mặt trời, nàng mang ánh sáng đến cho mọi người. Nhưng rồi con người trách nàng chẳng đủ sức xua tan đêm đen. Cũng phải thôi, ánh sáng của nàng bé nhỏ và dịu dàng quá. Nàng nên rời khỏi đây thôi, nơi cuộc sống bộn bề bỏ mặc nàng. Thu mình trên không trung, sự vấn vương chỉ còn là những bóng trăng. Đừng ai động vào những ký ức mong manh ấy của trăng, hãy để điều đẹp đẽ kỳ diệu ấy ngủ yên và trường tồn, như một nỗi ám ảnh thiên thu của con người dương thế.

The moon reflects in the water.

3. The Winter and the Memories.

18787_715617071901422_471667112074883842_n

Trong cái tĩnh mịch của khu rừng khi tuyết đã ngừng rơi, nhìn quanh và lắng nghe cũng chỉ là sự im lặng màu trắng. Mùa đông lạnh giá, cứng cỏi đến khô khốc khiến người ta sợ.
Đóng băng mình lại để tồn tại.
Đóng băng mình lại để không bị tổn thương.
Lạnh lùng vì sợ phải yêu thương.
Khô cứng vì sợ phải yếu đuối.
Ngàn vạn màn tuyết trắng băng giá dày đặc, có gì dưới những lớp băng tuyết kia? Xuân, hạ, thu, đông, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh của thời gian, cứ dần trôi và còn lại là những mảnh vỡ, không hình dạng nhất định, không màu sắc cụ thể. Vẻ u tịch của mùa đông khiến con người ngỡ thời gian đang ngừng lại. Ta soi mình vào những mảnh thủy tinh kia. Kỷ niệm vẫn trong như đang soi vào một tấm gương, rõ ràng đấy, hiện hữu đấy, thậm chí tim ta vẫn đập như ngày nào. Máu nhỏ thành giọt từ những vết cứa ngọt sắc, ta chợt nhận ra điều mà mùa đông hằng chôn giấu.
Những gì ta có rồi sẽ đi vào dĩ vãng.
Ngọt ngào và cay đắng, hạnh phúc và khổ đau,
Cuối cùng cũng chẳng để lại một dấu vết.
Chỉ còn một quả cầu ký ức mang màu của nước mắt.
Vạn vật đổi thay, con người cũng đổi thay.
Còn gì có thể gọi là vĩnh cửu?
Con đường tìm kiếm dài đằng đẵng và người ta là những kẻ bộ hành, không thể dừng chân, không một bến bờ…

Winter Sonata. Winter Story.

4. The Flowers and the Sky.

11709624_715621358567660_7065063941395232385_n

Casblanca

Hoa nở hoa tàn, chóng vánh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đẹp đẽ và kỳ diệu đến tận giây phút về với đất mẹ.
Hoa tàn hoa nở, từ kiếp sống đầu tiên cho đến mãi mãi, sinh ra là để thấy được bầu trời, chết đi là để được tái sinh.
Trời trong xanh và những đóa hoa tươi tắn.
Trời cao vời vợi và những nhành hoa bé nhỏ.
Gió mái mê thổi, nắng lơ đãng buông, mây lặng lờ trôi.
Hạnh phúc của hoa là được bên bầu trời như vậy…
Four seasons in the sky, what is the happiness of your life?
Happiness is what we don’t know.
Happiness is what we can’t keep.
Happiness is what we are unable to forget.
Tôi cũng muốn được yêu người như hoa kia yêu trời xanh.
Ngày ngày được nhìn thấy tình yêu của mình chắc chắn sẽ ở đó.
Chỉ cần thế thôi dù rằng xa xôi không chạm tới nhau.
Nhưng có những điều đâu phải cứ mong muốn là được.
Người có còn là thật nữa đâu.
Chỉ còn lại những ký ức, những ảo ảnh và cả những tưởng tượng.
Nhưng tình yêu của tôi luôn là thật.
Thật hơn tất cả những gì đang hiện hữu và tồn tại ngay bên cạnh tôi trong mỗi khoảnh khắc, thật hơn cả việc tôi đang ngồi viết những từ ngữ không thấu được đến trời cao này.
Dù cho ngôn từ không thể diễn đạt hết, nhưng tôi yêu người.
Từ muôn kiếp trước, cho đến mọi thiên thu.

Castle in the Sky…

5. The Rainbow and the Eternity.

11019461_715628445233618_8153713383013590905_n

Over the rainbow.

Có gì phía bên kia cầu vồng, phía chân trời xa xăm kia? Không gì cả, phải không? Chỉ là thần thoại và truyền thuyết. Và trời xanh cùng mặt đất giao nhau chỉ có trong tưởng tượng. Sao điều kỳ diệu ấy lại đẹp đẽ đến vậy, rực rỡ đến mê hoặc. Tại sao con người ta luôn nhìn về phía chân trời mỗi khi bối rối. Vì niềm tin vào những gì không thể ư? Vì mong đợi vào một hạnh phúc trường tồn ư? Còn gì đẹp hơn, tuyệt vời hơn trí tưởng tượng của con người. Đó chính là tình yêu phải không? Yêu một điều gì đấy, như đam mê, ước mơ, lý tưởng, tham vọng… ta sẽ có được sức mạnh và làm được nhiều diều kỳ diệu. Thế còn những điều không thể, những mong muốn không có lấy một tia hy vọng? Sức mạnh của con người là vô hạn, và những gì không thể rồi sẽ biến thành có thể. Với đôi cánh của tra tưởng tượng, tôi cũng có thể làm được điều đó. Người không còn thuộc về thế giới này nữa, nhưng tình yêu của tôi thì chưa bao giờ tàn theo sự khốc liệt của thời gian. Vẫn như thế ngay từ khi bắt đầu. Vẫn tiếp diễn như nắng thường sưởi ấm trái tim tôi, như mưa vẫn luôn làm dịu mát tâm hồn tôi, và như gió vẫn hay gửi cho tôi những cánh hoa mà người không thể. Mãi mãi cùng trời xanh…

You’re safe in my heart and my heart will go on and on…

6. The Sunset and the Sunrise.

11665565_715640198565776_1897808703411236064_n

Thời gian, một điều gì đó trừu tượng, tồn tại rõ ràng mà mơ hồ, ấy vậy mà chúng ta có một thứ để nghe được âm thanh của thời gian. Tiếng tik tok của chiếc đồng hồ, có chút gì đó thật đáng sợ. Đếm từng giây từng phút chúng ta đã để lại ở miền quá khứ, từng giây từng phút chúng ta đang tận hưởng, từng giây từng phút chúng ta đang mong chờ. Người ta có thể đi nhiều con đường, nhưng không thể quay lại con đường mình đã từng đi, đó là sự hối hận và những nỗi đau. Người ta có thể có nhiều lựa chọn, để bước tiếp trên con đường dài mà tương lai là một bí ẩn, đó là sự hy vọng và niềm hạnh phúc.
Sợ sự chảy trôi của năm tháng, của thời gian, đâu có gì là sai. Nhanh quá ư, chậm quá ư, không, cái tốc độ đều đặn ấy, thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Để những giấc mơ như những mảng màu, cứ nối tiếp nhau, hòa vào nhau. Đẹp nên thơ và mộng mị, gợi ra những cảm xúc không thể kể tên. Như những chiều hoàng hôn hay những buổi bình minh, nhẹ bước chân trên đại lộ đến với tương lai, tự hỏi rằng tại sao con người ta luôn cần đến những lý do, mà phần lớn chúng đều không thật. Tại sao chúng ta không thể một lần thử dừng lại, nắm lấy tay nhau, tận hưởng những gì đang có, gác lại những gì đã mất, để mặc những thứ ta khao khát chỉ một lần thôi? Tiếc rằng đó không phải điều bình thường mà con người ta vẫn có. Ta vẫn còn ràng buộc với những vòng quay, của thời gian, của cuộc sống…

My sun sets to rise again.

Epilogue

11264806_715643405232122_5187756994621937717_n

Vì những gì vĩnh cửu sẽ mãi là vĩnh cửu…

Chết và quên lãng, đó là hạnh phúc của người.
Sống và tưởng nhớ, đó là hạnh phúc của tôi.
Không ai có thể đem ký ức qua bờ sông rạch đôi hai thế giới nhưng những gì đã xảy ra thì sẽ không bao giờ mất đi, mà lặp đi lặp lại trong một trục thời gian quay tròn. Mọi thứ đều chuyển động, tiến lến theo một con đường dài, hay quay tròn trong những chiếc đồng hồ, điều đó cũng chẳng còn gì quan trọng khi tất cả mọi thứ đều đổi thay. Người đã từng nói với tôi rằng, người yêu tôi, người sẽ bảo vệ tôi, bên cạnh tôi cho đến mãi mãi. Còn tôi, tôi chưa nói thế bao giờ, chưa một lần. Tôi không thể nói những lời hoa mỹ ấy. Đừng quên người ư? Tôi có thể làm thế sao? Một ngày nào đó, mặt trời vẫn lên và người ta vẫn hối hả với cuộc sống, tôi sẽ làm được điều đó sao? Và cuối cùng, kẻ quên đi không phải là tôi.
Cuộc đời vốn chẳng công bằng với ai. Đó không chỉ đơn thuần là cho đi và nhận lại, được và mất, trao đổi hay trả giá. Đó là thời gian, mọi sự đều có thời của nó. Chúng đùa cợt tôi, đùa cợt bất kỳ ai ràng buộc với chúng. Thế giới vật chất, những gì chúng ta cảm nhận được bằng ngũ quan, thế giới tinh thần, những điều vô hình với chủ thể là tâm trí, chúng tạo nên con người, một thực thể độc lập, để rồi trêu chọc họ, biến người ta thành chú hề trước những ranh giới.

Love to live life. Live to love life.

There’s no remedy for love but to love more.

  • Misaki 16 (Spring2009)